
“Ở nhà trông con sướng thật nhỉ, chẳng phải lo áp lực công việc, deadline gì cả!” – Đó là câu nói mà không ít người mẹ bỉm sữa từng nghe, như một lời nhận xét vô tư nhưng lại vô tình phủ nhận tất cả những nỗ lực thầm lặng của họ. Ba chữ “ở nhà trông con” nghe có vẻ nhẹ nhàng, giản dị, nhưng thực chất ẩn chứa một hành trình không có giờ tan ca, không có ngày nghỉ phép, không đồng lương… và đầy những áp lực âm thầm mà không phải ai cũng hiểu rõ.
Một ngày của mẹ không bắt đầu bằng tiếng chuông báo thức, mà bằng tiếng khóc, tiếng gọi của con. Mẹ thức dậy từ sớm, tranh thủ chuẩn bị bữa sáng, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, lo mọi thứ cho cả gia đình trước khi con tỉnh giấc. Và khi con thức dậy, một cuộc chiến thực sự bắt đầu: cho ăn, thay tã, chơi đùa, dỗ dành, xử lý những cơn gào khóc bất chợt… Tất cả đều diễn ra trong một vòng lặp không tên, lặp đi lặp lại mỗi ngày.
Mẹ không có giờ nghỉ trưa. Khi con ngủ là lúc mẹ tranh thủ làm việc nhà, trả lời tin nhắn công việc còn dang dở, hoặc đơn giản chỉ mong được đọc vài dòng sách – nhưng hiếm khi trọn vẹn, vì con luôn cần mẹ “ngay lập tức”. Thậm chí, một bữa cơm nóng hay vài phút yên tĩnh trong phòng tắm cũng trở thành điều xa xỉ. Rồi đến buổi tối, khi con ngủ, mẹ lại tiếp tục với việc dọn dẹp, chuẩn bị cho ngày hôm sau. Và đôi khi, giữa khoảng lặng ấy, mẹ chỉ mong có một chút thời gian để được là chính mình.
Áp lực lớn nhất không chỉ đến từ những công việc không tên, mà còn từ tinh thần: là cảm giác cô đơn giữa bốn bức tường, là nỗi lo lắng thường trực khi con ốm, là sự mông lung khi thấy bản thân dường như đang tụt lại phía sau bạn bè, những ước mơ bị gác lại, và một phần con người mình đang dần phai nhạt. Thêm vào đó, mẹ còn phải đối mặt với ánh nhìn của xã hội, với những kỳ vọng rằng “làm mẹ thì phải giỏi giang, phải chu toàn, phải lúc nào cũng vui vẻ.”
Nhưng những người mẹ ấy không cần sự thương hại. Điều họ cần hơn hết là sự thấu hiểu và sẻ chia – đặc biệt từ người bạn đời và gia đình. Một lời hỏi han chân thành khi bạn đi làm về, một cái ôm, một ánh nhìn cảm thông, hay một hành động nhỏ như chủ động rửa chén, chơi cùng con… chính là nguồn động viên to lớn giúp mẹ cảm thấy mình không đơn độc.
Bởi vì đằng sau ba chữ “ở nhà trông con” là cả một thế giới của tình yêu thương, sự hy sinh và những nỗ lực không ngừng nghỉ. Đó là một công việc thầm lặng nhưng cao cả – nuôi dưỡng một con người. Xin đừng xem nhẹ, mà hãy biết trân trọng, sẻ chia và biết ơn người mẹ – người phụ nữ đang ngày ngày âm thầm giữ cho tổ ấm luôn rực sáng.